Ring ring

Tuyển tập những truyện teen  mới nhất, coi truyện ngắn dành cho teen. Đọc chuyện ngắn tình yêu ,tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn, truyện cười, truyện hài...

Wap đọc truyện teen cực hay

Tải game online cho điện thoại

Xin lỗi, anh yêu em!

Tình cảm đúng là điều gì đó vừa hoang đường, lại vừa khiến người ta mất kiểm soát. Những cái ngoái đầu quay lại bỗng dưng khiến người ta sâu đậm với nhau hơn.
Dải ruy-băng rơi tuột xuống bàn tay Phương, cô nhúc nhích bàn tay phải rồi khẽ cầm lên sợi dây màu tím mềm mại ấy, mỉm cười, thắt lại thành hình một bông hoa. Đã lâu lắm rồi, lâu lắm rồi nắng không mềm mại và dịu dàng đến thế…

- Này, em nói cho chị biết một bí mật nhé?

Huyền lúc lắc sợi dây chuyền mảnh mảnh, rủ xuống dưới là mặt biểu tượng của cung Thiên Yết trong 12 cung hoàng đạo. Scorpion. Ánh sáng phát ra từ mặt dây khiến Phương chói mắt. Tim cô trong giây lát bất chợt thắt lại, từng đợt sóng âm ỉ cuộn trào trong lồng ngực.

- Sao em có sợi dây này? – Phương hơi hoảng hốt, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hỏi đứa em ruột đang rất đắc ý trước mặt, giọng không kìm được hơi run nhẹ.

- Đơn giản thôi, mọi người vẫn nói anh ta nguy hiểm, nhưng em chẳng thấy thế. Anh ta cũng dễ đối phó thôi.

- Nói đi, em đã… đã làm gì?

- Chẳng làm gì cả…

- Chị không tin!

- Tùy chị!

Phương trợn mắt nhìn Huyền. Khuôn mặt vừa nãy vẫn đắc ý một cách kiêu ngạo, bỗng chốc phủ một lớp hoang mang như sương mù dày đặc. Có những lúc người ta không thể kiểm soát được hành vi của mình, khi phải đối diện với một mục tiêu muốn giành lấy kỳ được, dẫu có phải chấp nhận đau thương, dẫu phải hy sinh tất cả.

Ai chẳng biết, đây chính là sợi dây chuyền của Huy – tay chơi không chỉ nổi tiếng trong khoa kiến trúc, mà khắp cả trường ai cũng biết. Thành tích không thể chê vào đâu nhờ đôi bàn tay thiên bẩm, khuôn mặt hoàn mĩ, gia thế khiến ai nghe cũng phải giật mình.

Huy có vô số những cô gái xinh đẹp vây quanh, cả chính thức lẫn không chính thức. Nhưng cậu ta chưa từng yêu một ai. Kiểu người hoàn hảo đến không tì vết ấy là ước mơ của tất cả các cô gái, và đương nhiên, cũng là ác mộng của những ai muốn đến gần.

Phương đã từng có một thời gian như thế. Tưởng tình yêu phát ra từ đuôi mắt dịu dàng ấy là thật lòng dành cho mình, tưởng những chăm sóc ân cần ấy cũng chỉ dành cho mình. Nhưng rồi khi có chuyện xảy ra cô mới phát hiện mọi thứ chỉ là lừa dối. Cuối cùng, trong lần gặp đầu tiên của hai người, Phương đã buông tay cắt đứt mối tình đầu đầy thương tổn ấy của mình, mang hy vọng ra đốt sạch để thả bay đi cùng gió.

Cho đến bây giờ, cô vẫn không thể quên được ngày tháng ấy. Đã từng đau đớn thế nào, đã từng khóc cạn nước mắt những lúc chỉ còn lại một mình mình như thế nào. Mọi thứ rõ mồn một, còn trái tim thì tê liệt đi đến nỗi chẳng còn biết đã từng đau nếu quá khứ không nhắc nhở.

Nhưng giờ đây, chính cô đứa em gái duy nhất của cô, đã vướng vào đúng cái bẫy xinh đẹp nhưng vô cùng đau đớn ấy. Khi mà cảm giác đau chưa được truyền đến não rồi lan đi dọc cơ thể, khi mà vết thương chưa rộng ra và loét thêm bởi vì không thể rút được ra.

- Em… từ bỏ đi, em có biết anh ta nguy hiểm thế nào không?

- Tại sao em phải từ bỏ? Trong khi em có được đâu phải dễ dàng?

- Không phải, chỉ sợ em bị tổn thương…

- Chị đừng nói chuyện vớ vẩn thế, là ai tổn thương cũng chưa chắc!

- Nhưng không phải em không biết về cậu ta.

- Có gì đáng sợ hả? Như cậu ta thì không thể có trái tim hả?

Đúng rồi, Huy không có trái tim. Phương muốn hét thật to sự thật ấy vào mặt Huyền. Bởi vì căn bản cậu ta không hề biết yêu thương người khác là gì. Cậu ta có thể khiến mọi người lầm tưởng rằng tình cảm của cậu ta là thật lòng, nhưng rồi sau đó sẽ phát hiện, những thứ đã từng được tuôn ra từ cái miệng giả dối ấy chẳng khác nào phế phẩm.

Scorpion. Thiên yết Bọ Cạp. Bản thân cậu ta đã vô cùng nguy hiểm. Nói gì đến việc cậu ta đã sẵn sở thích chơi đùa người khác?

Nhưng, Huyền lại lún sâu vào cái hố do nó tự đào. Khi người thợ săn cảm thấy tự mãn vì mình sắp bắt được con cáo, ai ngờ đâu lại chính bị con cáo lừa vào hang. Một kiểu lừa đi, lừa lại, từ bao giờ đã biến chính mình thành con mồi.

Phương nghĩ cô cần làm một cái gì đấy. Bằng tất cả những gì có thể, cô phải ngăn chặn Huyền không phải trải qua những gì cô đã từng trải, phải chấm dứt trước khi quá muộn đến nỗi không thể cứu vãn. Cô đã là nạn nhân, và Huyền không thể là một nạn nhân khác.

Nhưng cô sợ hãi lại gần Huy, một kiểu sợ hãi như thể đã từng rơi xuống hố, nếm thử đủ loại cảm giác từ hoảng sợ cho đến hoang mang, tuyệt vọng. Cô không muốn tâm trí mình lại phải gợi nhớ đến những chuyện khi xưa đã từng như thế. Nó khiến cô có thể đột nhiên nổi da gà bất cứ lúc nào.

Tất cả mọi người, trong những ngày tháng còn loay hoay không biết mình phải làm sao cho đúng, sợ hãi phải đối diện với quá khứ đau thương, thường lựa chọn sai lầm hoặc để mặc mọi thứ trôi qua mà không nắm lấy. Để rồi sau này hối hận cũng chẳng còn kịp nữa.

Thời gian Huyền ở bên Huy nhiều lên, để rồi sau đó dính lấy nhau như hình với bóng bất kể lúc nào. Phương nhắm mắt, cố gạt bao mâu thuẫn cứ bùng nhùng trong đầu. Những lời đồn tựa như ngón núi đè nặng xuống lưng cô.

Chuông báo tin nhắn đến, Phương lục tung túi xách lấy ra, chỉ thấy tin nhắn vỏn vẹn được gửi tới từ Huyền.
“Ngày mai xin nghỉ học cho em, em đi Đà Lạt hai ngày.”

Tay Phương run lên, chiếc điện thoại suýt tuột khỏi tay. Cô lúng túng bấm một dãy số. Mặc dù đã xóa khỏi danh bạ từ lâu, nhưng cô vẫn không quên được.

- Tôi muốn gặp anh một chút!

Đầu dây bên kia cười, nụ cười thể hiện sự đắc ý của kẻ chiến thắng. Sau đó cậu ta hoàn toàn im lặng. Sự im lặng mà Phương ngỡ như cậu ta đã gác máy từ bao giờ. Nhưng sau đó, giọng nói trầm ấm cất lên.

- Được, em đến đây đi, tôi đợi. Chắc em không quên chỗ chúng ta vẫn luôn đến chứ?

- Tôi không nhớ gì hết, hẹn anh ở The Blue trên đường XX.

- Tùy em, nếu chút huyện vặt vãnh này em còn không nhớ thì chúng ta chẳng còn gì để nói nữa.

- Khoan đã, này…

Phương thẫn thờ nhìn màn hình điện thoại đã chuyển sang đen, trong lòng vô cùng phức tạp. Nhưng cô càng chần chừ, càng không thể cứu nổi Huyền. Nếu như 4 năm về trước cô đã phải khó khăn thế nào để đứng lên, phải tự dạy mình cách coi mọi thứ như chưa từng, để học cách trốn chạy và lãng quên.

Phương tìm đến quán café nhỏ trên tầng hai ở một con ngách mà trước đây có đã đi vào như một thói quen tựa bản năng. Chủ quán nhìn thấy cô thì mỉm cười giơ tay mời.

- Lâu lắm mới thấy cô đến, bình thường cậu ấy toàn đến một mình. Cô vào đi, cậu ấy đang đợi.

“Bình thường cậu ấy vẫn đến một mình”? Một cảm giác khó chịu chạy dọc lồng ngực. Cô bước lên chiếc cầu thang gỗ cọt kẹt, mở cửa, không khí ấm cúng ùa ra.

Nghe tiếng mở cửa, Huy ngước nhìn lên, khuôn mặt không kịp giấu đi nét hoang mang. Nhìn thấy Phương, cậu bất giác nở một nụ cười. Phương cởi giày đặt lên giá, cởi khăn và áo ngoài vắt lên mắc treo rồi thản nhiên ngồi xuống trước mặt Huy.

- Có phải anh đã sớm đoán ra được tôi sẽ cần gặp anh?

- Không, tôi chỉ thử thôi. Thử hết cách này đến cách khác, cuối cùng cũng thành công…

- Anh muốn thấy tôi phải cầu xin anh ư? Cầu xin anh hãy tha cho em gái tôi vì nó không có tội? Nó chỉ nhất thời trở thành trò mua vui cho anh?

- Em có thể, chỉ cần lại đáp ứng với tôi một điều kiện là được. Chúng ta trao đổi.

- Anh nói đi, tôi thì có gì để trao đổi với anh?

- Em!

- Cái gì?

- Nếu muốn tôi tha cho em em, em phải về bên tôi.

- Anh điên rồi!

Phương trợn mắt nhìn Huy. Sau đằng đẵng 4 năm khi cô đã tìm mọi cách để biến mất, anh ta lại xuất hiện trước mặt, dùng mọi cách thức bắt cô tham gia vào cuộc chơi với anh ta, dùng mọi cách thức khiến cô thỏa hiệp. Bởi vì điều gì? Bởi vì điều gì khiến cô trở nên có giá trị trong mắt anh ta như vậy?

- Ừ, tôi điên rồi, có điên thì mới yêu em như thế, có điên thì mới mãi nhớ em không thể quên, có điên thì mới làm trăm nghìn cách để buộc em quay về.

- Anh đừng có nói mấy câu giả dối ấy nữa, tôi chỉ có thể bị anh lừa một lần!

- Có gì mà tôi phải lừa em? Mà kể cả tôi có lừa dối thì em vẫn bắt buộc phải ở bên tôi. Kể cả tôi có là thằng khốn nạn, em có nghĩ tôi là thằng điên, tôi cũng vẫn sẽ không từ bỏ em đâu.

- Anh…

Nhìn Huy khoang hai tay trước ngực, khuôn mặt như cười như không, Phương bất chợt thấy tim mình co rút. Cô không phủ nhận mình không hoàn toàn quên được Huy, chỉ là cô sợ hãi cái hố đen của quá khứ, một khi đã sa chân rơi xuống là sẽ chìm đắm trong đó mãi mãi.

Một khi trở lại bên cạnh Huy, mọi thứ sẽ lặp lại. Và lần này có lẽ, cô sẽ phải chịu đau đớn gấp bội. Bởi Huy sẽ không để cho cô sống dễ dàng.

- Anh có thể tha cho tôi một lần? Tha cho em gái tôi một lần không?

- Em không có tư cách xin tôi tha thứ, lúc em phản bội tôi em có nghĩ sẽ có lúc phải xin tha thứ? Lúc em chạy trốn tôi có nghĩ sẽ có lúc phải xin tha thứ? Đừng nói tha thứ với tôi, em không xứng đáng!

- Anh đã bắt tôi trả giá gấp rất nhiều lần rồi, tôi đã không còn bất cứ một thứ gì. Ngay cả khi tôi nói đấy chỉ là hiểu lầm thì anh cũng đâu có tin tôi?

- Tôi có cơ hội tin em ư? Lúc ấy em còn nhìn tôi căm thù cơ mà, em nghĩ tôi là thằng khốn nạn và chỉ muốn chạy trốn khỏi tôi? Bây giờ em sợ tôi đến thế cơ à? Em càng sợ hãi tôi càng bắt em ở bên cạnh đấy!

- Nhưng Huyền nó đã yêu anh thật rồi, tôi không thể làm nó tổn thương. Anh trả thù mình tôi là đủ rồi, tại sao phải lôi nó vào chuyện này?

- Tôi biết, nhưng nếu không thế em có ngoan ngoãn chạy đến chỗ tôi thế này không? Đành phải hy sinh người vô tội vậy.

Nước mắt trong hốc mắt Phương bắt đầu đọng lại nhòe nhoẹt, cô cố gắng không để cho nó rơi ra. Ngửa đầu lên trần nhà, ánh đèn vàng êm dịu và tiếng nhạc cổ điển vọng lại những âm thanh ấm áp nhưng lại khiến lòng cô lạnh toát.

Nếu đời người phải trải qua nhiều bế tắc, thì có lẽ những tháng ngày Phương bế tắc trong mối quan hệ như thực như hư này của hai người, đã đủ cho cả đời cô.

Huyền đóng cửa phòng và ở lì trong đó đúng hai ngày. Nó không phá phách đồ đạc, không khóc lóc cũng chẳng đòi tự tử. Phương ngồi yên lặng trước cửa phòng Huyền suốt 2 ngày đó. Tưởng như vĩnh viễn cánh cửa kia không bao giờ mở ra nữa. Nhưng rồi nó cũng bật mở, Huyền xuất hiện như một người mất hồn, khuôn mặt trắng bệch chẳng có cảm xúc khiến người ta nhìn vào cũng thấy sợ hãi.

- Huyền!

- Em không sao. Chị đừng lo cho em.

Huy gọi điện đến. Tiếng chuông khiến Phương giật mình, định thần lại một lúc rồi cô cũng nhấc máy.

- Có chuyện gì?

- Tôi đợi em ở đầu phố, ra đây đi!

Huyền thay vào một bộ đồ đơn giản rồi chạy thật nhanh ra ngoài. Cô không muốn Huyền nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đậu nổi bật ở giữa phố, càng không muốn nó biết mọi chuyện đã xảy ra. Một chuỗi rối như tơ vò mà chính cô cũng không lý giải nổi, tại sao mình có thể đi đến ngày hôm nay, lựa chọn con đường này.

Huy vòng tay cài dây an toàn cho Phương trong khi cô còn đang thẫn thờ nghĩ ngợi. Mùi nước hoa dịu dàng vấn vít xung quanh người anh hòa trộn với sự nam tính đặc trưng khiến cô giật nảy mình. Huy hơi rụt tay lại, rồi sau đó thu về ánh mắt phức tạp, nở một nụ cười giả dối đặc trưng.

- Đi đâu?

- Em cứ ngồi đấy!

Xe chạy một mạch một chặng khá dài, qua những con đường mòn và dốc, đến một ngôi nhà nhỏ có hàng rào bao quanh màu trắng thì dừng lại, Huy ra hiệu cho Phương xuống xe, còn mình thì mở cốp sau, lấy ra một bó hoa cúc màu trắng buộc bằng dải ruy – băng tím nhạt.

- Này, đây là đâu?

Phương kéo giật tay áo Huy, còn anh thì lẳng lặng cầm tay cô dắt vào phía trong khoảng vườn nhỏ, qua một đoạn dây leo là một tấm bia mộ. Nhìn thấy tấm ảnh trên đó, Phương ngã khuỵu xuống như không thể tin nổi vào mắt mình.

Huy vẫn điềm nhiên bước tiếp mặc cho Phương bắt đầu giàn dụa nước mắt. Cậu đặt bó hoa cúc trắng xuống trước tấm bia, rút khăn tay trong túi áo vest lau sạch tấm ảnh, đến đôi mắt thì khẽ vuốt ve một chút.

- Thế này là sao hả? Anh lừa tôi đúng không? Anh dựng lên tất cả mọi chuyện để tôi cảm thấy cắn rứt đúng không?

- Tôi lừa em? Lừa bằng cả cách lập mộ cho em gái mình? Em có nhớ ngày này không? Ngày em vứt bỏ tôi hoàn toàn đó, cũng là ngày giỗ của nó.

- Như thế nào hả? Tại sao Minh Thư lại… tôi không hề biết… tôi…

- Tôi tìm em như một thằng điên ở ga tàu, cái lúc mà tôi muốn bất chấp tất cả để tin em, còn em đã đi mất rồi. Nó giúp tôi đi tìm em, kết quả là bị người ta bắt cóc rồi cưỡng bức. Lúc cảnh sát tìm ra thì nó đã chết rồi.

Phương không biết mình còn có thể thấy đau lòng hơn quãng thời gian dứt bỏ và ra đi với một trái tim tổn thương ngày đó. Cũng không thể ngờ đến, vốn dĩ có một sự thật mà chính cô cũng là thủ phạm. Những tháng ngày đằng đẵng 4 năm, điều mà cô nghĩ đến chỉ là oán hận, trách móc, nghĩ rằng mình là nạn nhân, chỉ có mình mới bị tổn thương. Cho dù nằm mơ cô cũng không thể nào ngờ đến, còn có một sự thật kinh khủng hơn nữa, Huy phải gánh chịu, và phải trả giá bằng chính em gái cậu.

Sau ngày hôm đó, Phương rơi vào tình trạng tự trách bản thân mình. Khuôn mặt Minh Thư cứ hiện lên trong giấc mơ ép cô giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm mà không tài nào ngủ tiếp.

Phương cần tìm một sự bấu víu, cô tìm đến Huy. Cậu nhẹ nhàng ôm lấy cô. Ngày hôm ấy, cô đã khóc rất nhiều, trái tim tưởng như không bao giờ đập vì Huy một lần nữa, lại đập dồn dập không ngừng.

Khi người ta rơi vào bế tắc, người ta thường dành toàn bộ niềm tin và dựa dẫm vào một người duy nhất nhìn thấy ở tia sáng nhỏ hắt lên cuối đường hầm. Và Phương không hề ngờ tới, cô lại một lần nữa, yêu Huy.

Tình cảm đúng là điều gì đó vừa hoang đường, lại vừa khiến người ta mất kiểm soát. Những cái ngoái đầu quay lại bỗng dưng khiến người ta sâu đậm với nhau hơn. Dù là biết bao nhiêu hận thù xưa cũ cũng sẽ trôi về xa tít tắp…

Đã từng có câu nói như thế này phải không? Hạnh phúc chính là được ngắm nhìn người mình yêu ngủ ngon lành, chỉ cần tỉnh dậy là thấy người ấy ở cạnh bên.
Người ta vẫn nói, hạnh phúc luôn là quãng thời gian khiến chúng ta cảm thấy tất thảy mọi thứ trên đời đều không đáng giá, cái đáng giá nhất chính là thời điểm hiện tại. Có thể nắm tay nhau vượt qua sóng gió, chính là ân huệ của cuộc đời.

Phương trở lại bên Huy, cuộc sống không có sự xáo trộn. Ngoài việc cô muốn cậu giữ bí mật về quan hệ của hai người, thì Huy hoàn toàn tôn trọng sự do cần thiết của cô. Có lẽ do quãng thời gian từ hiểu lầm, tan vỡ rồi chia ly đã để lại những vết sẹo khó xóa, đến nỗi chính cậu cũng cảm thấy không thể chấp nhận nổi.

Huyền đã trở lại bình thường, nhưng bề ngoài hoàn toàn phủ một lớp sương mỏng, như là một lớp thành vách kiên cố để ngăn cho người khác nhìn thấy những nỗi đau của nó, cũng như là một cách để nó trưởng thành lên.

Người ta vẫn bàn tán về chuyện Huyền bị Huy đá. Chẳng ai biết nguyên nhân và lý do là gì, chỉ là một ngày đẹp trời Huy bỏ lại Huyền giữa khoảng sân rộng trước bao con mắt nhìn vào của toàn thể sinh viên trong trường, rời đi, để lại nó thẫn thờ nhìn nước mắt rơi xuống đất như mưa từng hạt.

Hơn ai hết Phương hiểu Huyền đã bị tổn thương thế nào. Hơn ai hết Phương thấy rõ vết thương của Huyền là do chính cô – chị gái nó gây ra. Càng lấy lại tình cảm với Huy, cô càng cảm thấy mình là kẻ đáng tội nhất. Không chỉ có lỗi với Minh Thư ngày trước, mà bây giờ cô còn mắc lỗi với chính em gái mình.

Nhưng còn có thể làm khác được hay sao? Khi mà toàn bộ quá khứ và hiện tại bỗng chốc tan nát như chiếc ly thủy tinh bị vỡ. Khi mà giữa họ cần phải một người gánh vác tất thảy trách nhiệm, khi mà cô cần phải đối diện với chuyện tình của mình trong quá khứ để sửa sai ở hiện tại. Khi mà cô phải trả lại Huy tất cả những gì mình đã phạm sai lầm ngày đó.

- Nghĩ gì mà thừ người ra thế?

Huy nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Phương từ phía sau lưng. Cằm cúi xuống tựa nhẹ vào vai cô, bởi vì cậu rất cao nên phải cúi người xuống, vô thức dựa cả người vào cô. Phương nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay Huy, cảm nhận được một sự bình yên được toát ra từ chính con người cậu.

- Không có gì, nghĩ linh tinh vài chuyện.

- Đừng có nghĩ linh tinh, anh nói mọi chuyện cho em không phải để em dằn vặt đau khổ, bởi vì anh nghĩ rồi em cũng sẽ biết, lúc ấy sẽ còn khổ sở hơn thế này nhiều.

- Em biết.

- Nhưng anh xin lỗi, cũng có thể vì muốn em quay lại nên anh mới chọn phương thức này. Cũng chính anh khiến em luôn cảm thấy cắn rứt với em gái.

- Cả hai chúng ta, chết rồi chắc sẽ xuống địa ngục nhỉ?

- Chắc thế!

Một ngày khi Phương đang ngồi hoàn thiện tác phẩm ở quán café, bỗng dưng Huy xuất hiện và trên tay là một tờ giấy có dấu đỏ chót.

- Đoán xem anh có gì cho em? – Huy nháy mắt tinh nghịch rồi giơ tờ giấy hươ hươ về phía Phương.

- Có gì hot? Chẳng lẽ là giấy đăng ký kết hôn? – Phương phụ họa rồi lại chúi đầu vào bản vẽ dang dở – Có gì anh nói đi, bởi vì em chẳng hứng thú với cái gì ở hiện tại.

- Em nói thế làm anh buồn đấy. Chẳng lẽ anh không khiến em hứng thú à?

- Không!

- Thôi được rồi, em xem đi.

Phương đón lấy tờ giấy từ tay Huy. Cô nhận được thông báo của khoa, cùng với một vài cá nhân khác nữa tham dự cuộc thi thiết kế nội thất toàn quốc. Đây là cơ hội mà cô mong chờ từ khi bước chân vào trường. Những nỗ lực, cố gắng chỉ để giờ đây được có tên trong danh sách được tuyển chọn. Phương đã gần như hét lên khi nhận được thông báo.

Bởi vì làm việc độc lập nên Huy muốn giúp cô sáng tạo một không gian mới với một ý tưởng hoàn toàn mới mẻ. Thời gian hai người ở bên cạnh nhau cũng nhiều lên, dần dà Phương cũng quên mất mình có một ngôi nhà, và một gia đình, cả cô em gái cô vẫn luôn yêu thương.

Có lẽ không hẳn đã là quên, chỉ là một kiểu buông xuôi và không muốn chịu trách nhiệm. Chỉ là một kiểu ích kỷ do lâu ngày khổ sở bỗng nhiên nhận được hạnh phúc.

Nếu như mọi chuyện cứ diễn ra bình yên như thế, có lẽ tất cả mọi người đều sẽ không phải chịu thêm một lần nữa tổn thương. Câu chuyện về sự thật khốc liệt sẽ không khiến người ta mãi đau đáu nhìn về mà uất hận.

Huy đưa Phương về nhà để lấy mấy tập bản thảo cũ tham khảo cho lần thiết kế này. Mở cửa ra tim bỗng dưng giật nảy một cái. Huyền ngồi thu lu trên sopha phòng khách, vòng tay ôm hai chân co lại, ánh mắt thẫn thờ nhìn chị gái bước vào nhà. Có lẽ cô đã quen với dáng vẻ của Huyền như thế.

Phương thay dép, chạm ánh mắt Huyền dấy lên một tia nghi hoặc, nhưng rồi sau đó cô nhanh chóng lạo xạo chân bước vào phòng, tìm cho ra xấp bản thảo dự trù mỗi lần nghĩ ra ý tưởng hay để mau chóng ghép cùng với các chi tiết bàn với Huy ngày hôm qua.

Cho đến khi cô định mở cửa đi ra thì nghe tiếng Huyền gọi vọng lại.

- Phương!

Giọng con bé như vọng đến từ một nơi rất xa xôi, như phát ra từ miệng của một người xa lạ, khàn khàn đục đục tựa như đã lâu lắm rồi không nói chuyện cùng ai.

- Ừ, có chuyện gì thế?

- Chị chuẩn bị đi đâu à?

- Ừ sao? Nói nhanh lên chị bận lắm!

- Chị, chị có làm điều gì có lỗi với em không?

- Em hỏi gì lạ thế?

- Không có gì, chị đi đi! Em chỉ đang suy nghĩ một chút thôi, hỏi vu vơ ấy mà, đừng bận tâm quá.

Rồi Huyền đứng dậy bước vào trong phòng, đóng kín cửa. Trong lòng Phương cuộn lên một nỗi đau xót khó diễn tả thành lời. Nhưng rồi cô cũng ôm gọn đống tài liệu, rảo bước nhanh về phía xe Huy đang đậu nổi bật giữa phố.

Thật sự mà nói, có rất nhiều khoảnh khắc chúng ta bỏ lỡ mất cơ hội để quan tâm hơn nữa đến những người chúng ta cần quan tâm. Cuộc đời càng dài ra, chúng ta càng cảm thấy có lỗi với họ hơn là những gì nhìn thấy họ phải gánh chịu.

Xét cho cùng, vết thương của một người, ngoài người ấy ra, còn ai có thể biết nó đau đớn cỡ nào? Và sự xót xa ngoài miệng, trong lòng, vẫn chỉ là sự xót xa vô tác dụng.

Phương và Huy phải mất rất nhiều thời gian để hoàn thiện bài dự thi. Cho đến khi chiếc bút rơi khỏi tay Phương, lăn xuống bàn rồi rơi cạch một tiếng xuống đất cô mới bừng tỉnh. Nhìn Huy đang ngủ gục trên sopha, hai tay khoanh lại trước ngực, Phương thấy tim mình đập rộn ràng.

Ai mà biết được, hai người bọn họ sẽ có ngày hôm nay. Khi mà đã từng có thời gian Phương tưởng như đã vứt bỏ được hoàn toàn hình bóng Huy trong tim, chỉ giữ lại cảm giác uất hận, đau thương. Vậy mà giờ đây, có thể ngắm nhìn Huy đang ngủ say trước mặt, nhìn đống bản vẽ la liệt khắp nhà, hóa ra còn có lúc cô có thể ngẩng đầu hay cúi mặt đều có thể chạm vào cậu ấy.

Đã từng có câu nói như thế này phải không? Hạnh phúc chính là được ngắm nhìn người mình yêu ngủ ngon lành, chỉ cần tỉnh dậy là thấy người ấy ở cạnh bên.

Nếu như yêu một người đáng ra nên quên từ lâu là một cái tội, vậy thì Phương sẵn sàng nhận lấy hậu quả bất cứ lúc nào.

Lượm bản thảo cuối cùng nhét vào túi hồ sơ để ngày mai nộp lên khoa, cô mỉm cười bước vào bếp. Đã lâu lắm rồi cô không tự tay nấu cho Huy một bữa ăn. Từ khi hai người quay lại với nhau, Huy luôn ở bên cạnh chăm sóc cô, còn cô thì cứ bận tâm với những chuyện đâu đâu mà chẳng để ý lo cho anh một bữa cơm tử tế nào.

Khi Phương đang lụi cụi trong bếp thì Huy nhận được một cuộc điện thoại phải đi ngay. Mấy đĩa thức ăn bốc khói nghi ngút còn chưa kịp động đũa. Cứ ngỡ Huy sẽ đi một lát rồi về, chẳng ngờ đã tối muộn mà chẳng thấy về, điện thoại gọi thì tắt máy. Phương để lại một tờ giấy nhớ ở cạnh bàn ăn nhắc anh về hâm lại thức ăn, sau đó khoác balo, ôm túi tài liệu trở về nhà.

Vừa mở cửa chưa kịp thay giày ra, Huyền đã chạy tới. Phương ngạc nhiên nhìn cô em gái hoảng hốt, nước mắt rơi lã chã. Con bé túm tay lấy vạt áo Phương, rên rỉ không ngừng.

- Chị, anh ta có ý hại chị đấy, anh ta trả thù chị đấy, chị đừng mắc lừa.

- Huyền, em bị làm sao mà nói lảm nhảm thế này hả?

- Em biết tất cả mọi chuyện rồi, em cũng đã oán hận chị vì tại sao lại làm thế với em. Nhưng rồi em phát hiện, kể cả chị có quay lại với anh ta thì cũng không cứu vãn được đâu, anh ta sẽ trả thù chị.

- Chị biết chị đã làm việc có lỗi với em, nhưng em bình tĩnh đi đã, em phát hiện chuyện gì?

Từng lời đứt quãng của Huyền khiến tim Phương co thắt. Hóa ra tất cả chỉ là cạm bẫy, hóa ra để trả thù mà con người ta có thể sẵn sàng dày công làm mồi nhử, dàn ra đủ thứ trận để người kia bước vào không nghi ngờ mảy may.

Vết thương trong lòng Phương tưởng như đã đóng vẩy, phút chốc như bị rách vẩy mà tứa máu. Khoảnh khắc khiến cô cảm giác mình trở lại thời gian đau đớn lần trước, nhưng không, nó còn đau đớn hơn rất nhiều lần.
Hóa ra khi mọi thứ quá yên ổn thì cô những tưởng đó là hạnh phúc. Khi cô đang dằn vặt bởi vô số tội lỗi của mình, khi cô đang oán trách mình, khinh bỉ mình, căm ghét mình, thì Huy đứng bên cạnh đã nhìn thấy đủ tất cả những dày vò mà cô phải trải qua.

Hóa ra, không phải ngẫu nhiên Huy dẫn cô đến phần mộ của Minh Thư.
Hóa ra, không phải ngẫu nhiên Huy khiến cô lại yêu cậu ta một lần nữa, mà yêu càng sâu đậm, yêu càng tội lỗi, cô càng không tìm ra lối thoát.

Hóa ra, sự trả giá tàn khốc nhất, nhẫn tâm nhất chính là như vậy.

- Chị, em xin chị hãy nói gì đó đi, hãy nghĩ xem anh ta còn có thể làm gì với chị nữa. Ít nhất chị cũng phải biết trước chứ.

- Làm thế nào… làm thế nào mà em biết tất cả mọi chuyện?

- Lúc anh ta đá em, em đã cảm thấy như muốn chết đi. Em cố gắng tỏ ra cứng cỏi nhưng vẫn không thể ngăn bản thân nhớ anh ta. Thế rồi em phát hiện chị đi với anh ta cái ngày em hỏi chị có làm gì có lỗi với em không. Em lao đến tìm anh ta thì nghe được cuộc nói chuyện điện thoại của anh ta với ai đó…

- Tại sao… em không nói sớm hơn với chị?

- Bởi vì em ích kỷ, bởi vì em giận chị, bởi vì em đã nghĩ vì chị mà em phải trải qua tất cả mọi chuyện khủng khiếp như thế này. Phương, em xin lỗi…

Nhìn túi hồ sơ tài liệu vẫn còn đặt trên mặt bàn. Phương nhặt lấy khẽ mở ra. Có lẽ Huy đã ra tay với chính bản thảo này rồi. Bản thảo mà hai người đã cùng làm trong suốt một thời gian dài, bản thảo Phương hoàn thiện với tình yêu dành cho Huy. Thế nhưng bất chấp cả việc đó, cậu ta có lẽ đã chẳng cần đến nó nữa rồi.

Về nguyên tắc, các bản thảo phải nộp trực tiếp cho trưởng khoa, Phương cầm đến bản thảo của mình mà tay run rẩy không ngừng.

- Thầy, trước khi em nộp, thầy có thể cho em xem qua các bản thảo khác được không ạ?

- Không được, làm sao tôi cho em xem được, cái này còn chưa được hội đồng thẩm định và gửi đi thi, em chờ có kết quả đã rồi xem nhé!

- Em xin thầy, em chỉ xem qua một chút thôi. Dù sao em cũng đã hoàn thành xong của mình, không thể bắt chước hay sao chép được của ai nữa.

- Được rồi, tất cả đều ở đây, em xem qua đi!

Tay Phương lướt qua từng tập bản thảo, cho đến khi nhìn thấy một bản vẽ quen thuộc, bản vẽ mà cô đã nằm lòng, bản vẽ được vẽ ra bởi chính cô. Nhưng nằm trong tay thầy trưởng khoa, lại là một cái tên lạ hoắc.

Bất giác, Phương mỉm cười, cổ họng nghẹn đắng phải hắng giọng mấy lần mới có thể phát ra tiếng. Cô đưa tập bản thảo trong tay mình ra cho thầy trưởng khoa.

- Bản thảo này của em cũng được, nhưng tại sao quá nhiều chi tiết cũ rườm rà quá? Không có gì mới mẻ cả, em có chắc là mang nó đi thi?

- Vâng ạ!

- Thế thì khả năng bị loại là rất lớn. Đây là cơ hội đầu tiên và cũng là cuối cùng rồi. Thôi, em về đi!

Thầy trưởng khoa hoàn toàn không phát hiện, trên tay cô còn cầm một túi hồ sơ khác. Đó mới chính là tác phẩm cô mang đi thi, nhưng rất tiếc, nó không còn là của cô nữa rồi.

Phương nhìn thấy Huy đang đứng dựa vào bức tường của khu giảng đường cũ kỹ. Nhìn thấy cô, ánh mắt anh lạnh băng quét đến.

- Cô đã phát hiện ra rồi?

- Tôi sẽ không hỏi tại sao anh làm thế, tôi cũng không hỏi tại sao anh dùng chính trái tim mình để đánh đổi nỗi đau với người khác. Anh trả thù được tôi rồi đấy, nhưng anh có đau không?

- Đúng rồi, tôi đã từng tưởng tượng ra cái vẻ khổ sở của cô khi biết rằng chính mình là kẻ gây ra mọi chuyện, khi cô dằn vặt trong khổ sở tôi thấy hình ảnh của mình trong quá khứ. Bây giờ chắc cô thấy thất vọng và đau khổ lắm, cô cũng mất tất cả rồi, cả em gái mình nữa, cả ước mơ của cô nữa.

- Ừ, bây giờ chúng ta không ai nợ ai nữa đúng không? Bây giờ anh có thể sống một cuộc sống là chính anh rồi đúng không?

- …

- Tôi biết anh đã từng đau khổ thế nào, cũng hiểu cảm giác mất mát của anh trong những tháng ngày đằng đẵng ấy. Nhưng tôi cũng đã trả lại tất cả cho anh rồi, không biết đã đủ chưa, nhưng tôi xin anh, cả tôi và anh cũng đã mệt mỏi lắm rồi. Hãy coi như lần này là hết đi, nhé? Tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa, mãi mãi không.

Huy nhìn theo bóng Phương bước đi thẳng đứng, hốc mắt bắt đầu cay cay. Từ bao giờ cậu phải sống trong mâu thuẫn giữa trả thù và không trả thù? Từ bao giờ mà đáng lẽ nhìn thấy Phương khổ sở, cậu phải vui sướng, thế mà tim lại khẽ đau?

Thế nhưng, tất cả mọi việc cậu làm, không thể lấy lại được. Kể cả có yêu, thì đến bây giờ cũng không thể níu kéo hay vãn hồi. Vậy thì việc phát hiện ra mình còn yêu Phương hơn cả những gì bản thân chấp nhận, có còn giá trị nữa đâu? Có chăng chỉ khiến trái tim đau đớn thêm mà thôi.

Ngày hôm ấy, có người thấy Huy lên văn phòng khoa làm thủ tục chuyển tiếp để đi du học. Cậu gặp trưởng khoa và để lại một túi tài liệu quan trọng nào đó, nói đây chính là tác phẩm cuối cùng của Phương đem đi dự thi.

Huyền đem thông báo chính thức của khoa về cho Phương. Bản thảo của cô được chọn đi thi, cái cô nhìn thấy ngày hôm đó chỉ là bản nháp thiếu, Huy đã không nỡ bắt cô trả giá đến tận cùng.

Tin nhắn gửi đến, Phương thấy màn hình sáng nhấp nháy bên cạnh. Chẳng cần mở ra xem cũng có thể đọc được tin nhắn hiển thị có vẻn vẹn năm chữ ngắn ngủi nhưng có thể khiến người ta rơi nước mắt.

“Xin lỗi, anh yêu em!”

Dường như Phương nghe thấy tiếng máy bay cất cánh. Một vùng trời sáng trong sau khi mưa một trận đã đời. Huyền mở một bản nhạc không lời nhẹ nhẹ phát ra từ máy tính. Là Yiruma. Phương khẽ dựa vào vai Huyền, chưa bao giờ cô thấy lòng mình nhẹ nhàng đến thế…

QUAY LẠI Tải trò chơi cho điện thoại

Đọc truyện teen mới

Truyện ngắn tình yêu

Kho truyện ngắn hay và cảm động nhất hiện nay,  truyện ngắn cảm động, truyện ngắn tình yêu , truyện ngắn mới. Chuyện tình cảm tuổi mới lớn,tuyển chọn những câu truyện teen hay  nhất, truyện ngắn tình yêu cảm động.


1/151