Tuyển tập những truyện teen  mới nhất, coi truyện ngắn dành cho teen. Đọc chuyện ngắn tình yêu ,tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn, truyện cười, truyện hài...

Wap đọc truyện teen cực hay

Tải game online cho điện thoại

Vầng trăng song sinh

Lộc ngồi phiêu diêu. Anh miên man, đắm đuối, thả hồn vào dòng nhạc trữ tình êm dịu. Đời sinh viên của Lộc không nhàm, không chán, nhưng anh lại thấy buồn, thấy trống vắng và đơn độc. Âm nhạc đối với Lộc như người bạn tri âm. Vui hay buồn, Lộc vẫn nghe nhạc, vẫn yêu nhạc.

Bất chợt, một cô gái nhẹ gót lướt ngang làm Lộc sửng sốt. Cô gái nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế gần chỗ Lộc. Lộc quay sang cô gái với ánh mắt khó hiểu đến sững sờ. Càng lúc anh càng tỏ ra kinh ngạc. Cô gái có vẻ e dè trước cái nhìn khác thường của Lộc. Anh nép người vào thành ghế, nhưng mắt vẫn không rời khỏi cô gái ấy. Lộc tự hỏi sao lại có chuyện lạ kì đến như vậy? Sao vẫn là gương mặt ấy?
Tuổi thơ, Lộc và Ánh chơi thân với nhau. Theo thời gian, Lộc và Ánh lớn dần, lại vẫn học cùng lớp. Đúng như nguyện vọng của hai người, Lộc và Ánh cùng thi đậu vào trường nghệ thuật nổi tiếng ở một thành phố lớn. Tương lai, Lộc trở thành đạo diễn, Ánh trở thành diễn viên. Khoác ba lô lên vai, cả hai rời quê nhập học.

Do lần đầu tiên sống xa nhà, Lộc và Ánh càng trở nên gắn bó. Tình yêu của Lộc và Ánh như trái xanh trên cành đã chín ửng. Lộc không còn ngượng ngùng mỗi khi vô tình chạm trúng tay Ánh. Anh chỉ thấy tim mình tê buốt mỗi khi có chàng trai nào đó ngắm nhìn Ánh.

Vậy mà, mối tình ấy đã kết thúc trong cơn mưa chiều còn dấm dứt. Lộc vẫn nhớ như in. Chiều hôm đó, Lộc vừa trở về Sài Gòn sau bốn ngày theo đoàn quay phim để học hỏi kinh nghiệm. Vì vậy, Lộc đón Ánh trễ hơn giờ tan học của cô một tiếng rưỡi. Nhắn tin và gọi điện không thấy cô trả lời, Lộc cảm thấy lo lắng khác thường. Vừa bước xuống xe du lịch, Lộc phóng thẳng đến trường. Bạn bè nhìn Lộc bằng ánh mắt buồn bã. Có người đến vỗ vai Lộc: “Lộc à, bình tĩnh nghe. Ánh cùng bạn bè băng qua đường… tai nạn giao thông… Bệnh viện vừa báo… Ánh không qua khỏi…”

Đã hơn một năm qua mà Lộc vẫn như đang sống đúng cái cảm xúc của buổi chiều hôm ấy. Đau xót đến không thể nói, không thể khóc. Hơn một năm qua, Lộc không dám nhìn lại những tấm ảnh của Ánh vì không muốn vết thương lòng sâu hơn. Giờ thì gương mặt Ánh đang ở trước mắt anh. Có kì lạ không kia chứ!

Cô gái đi cùng một cô bạn nữa. Cố lấy lại bình tĩnh, anh đến chào. Cô gái tên Trúc, 19 tuổi – đúng bằng tuổi của Ánh – đang học về du lịch. Anh kể câu chuyện của mình. Cô gái chớp chớp mắt tỏ vẻ xúc động. Khi anh ngại ngùng xin số điện thoại để tiện việc liên lạc, cô gái khẽ nhíu mày suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng đọc những con số.

Sau lần ấy, Lộc về thắp hương mộ Ánh. Anh không quên đem câu chuyện gặp gỡ một cô gái có ngoại hình rất giống Ánh kể cho mẹ cô nghe. Lộc vừa kể dứt lời, mẹ Ánh bật khóc nức nở.

Mười chín năm về trước, trong một trận lũ lớn và bất ngờ, cô Thơm – mẹ Ánh – chỉ kịp cứu một đứa con trong hai cô con gái song sinh. Đứa con may mắn ấy chính là Ánh. Sau đó, bà bất tỉnh và nước cũng cuốn trôi nhà cửa. Trâm Anh, cô con gái còn lại, mất tích. Sau gần một năm tìm kiếm mà không có bất kì tin tức nào, cô Thơm và mọi người đều tin rằng Trâm Anh chẳng thể nào sống được qua cơn lũ dữ. Quá đau đớn vì mất con, kể từ đó, gia đình không hề nhắc lại chuyện đã qua. Thậm chí Ánh cũng không hề biết mình có một người em song sinh. Lộc lặng người đi trước câu chuyện đó. Một giọng nói từ bên trong thôi thúc: Lộc phải làm một điều gì đó cho cô Thơm, cho linh hồn Ánh và cho cả đứa con thất lạc của gia đình.

Ngay hôm sau, Lộc gọi điện cho Trúc xin một cuộc hẹn. Nước mắt Trúc rơi theo lời kể của Lộc. Vào năm Trúc 18 tuổi, ba mẹ đang nuôi dưỡng Trúc từng kể cho cô nghe về việc cô đến với gia đình từ một cơn lũ. Ngày ấy, hai vợ chồng hiếm muộn đã vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy đứa trẻ trôi theo dòng nước đến trước nhà mình. Toàn thân đứa trẻ tím ngắt, lạnh giá nhưng hơi thở vẫn còn. Đứa trẻ đã sống qua cơn lũ một cách phi thường. Vào lúc đó, nước lũ chưa rút, mọi người còn hoang mang nên hai vợ chồng có hỏi thăm về người thân của đứa trẻ cũng không thể biết được gì.

Lũ rút, cuộc sống trở lại bình thường thì một người bà con rủ hai vợ chồng lên Sài Gòn sinh sống. Hai vợ chồng bế theo đứa trẻ lên thành phố. Chính vì vậy mà cô Thơm và Trâm Anh hoàn toàn mất liên lạc. Hai vợ chồng đặt tên đứa trẻ là Trúc, nuôi dưỡng và rất mực thương yêu. Chỉ khi Trúc 18 tuổi, cha mẹ nuôi mới kể sự thật cho cô nghe, bởi: “Cha mẹ yêu thương con hết lòng và vì vậy luôn mong con biết được nguồn cội của mình. Nếu con mãi mãi không biết về cha mẹ ruột của mình thì con sẽ không thể hạnh phúc trọn vẹn. Cha mẹ giữ kín bí mật này vì muốn đợi con trưởng thành, bình tĩnh đón nhận sự thật về mình”.

Một ngày nắng đẹp, Trúc và cũng chính là Trâm Anh cùng Lộc về thăm cô Thơm. Những ngón tay run rẩy chạm vào nhau. Trâm Anh giống Ánh như đúc. Cô Thơm ôm Trâm Anh vào lòng như ôm cả hai cô con gái. Trâm Anh đi về liên tục giữa hai gia đình dù khoảng cách địa lí giữa Sài Gòn và Trà Vinh khá dài.

Lộc đứng trước mộ Ánh, nhìn nụ cười của cô trong ảnh và thầm thì: “Giờ thì anh thấy nhẹ nhàng hơn khi làm được cho gia đình em một điều gì đó. Hẳn là ở nơi xa xôi, em cũng yên lòng khi mẹ có người chăm sóc…”.

Những đám mây trắng lững lờ trôi trên bầu trời xanh ngắt như nhắn gửi rằng: Quá khứ dù có ám ảnh đến đâu, cũng cần phải trôi qua để trả lại một vòm trời bình an của tâm hồn.

• Gửi từ Huỳnh Mẫn Chi

QUAY LẠI Tải trò chơi cho điện thoại

Đọc truyện teen mới

Truyện ngắn tình yêu

Kho truyện ngắn hay và cảm động nhất hiện nay,  truyện ngắn cảm động, truyện ngắn tình yêu , truyện ngắn mới. Chuyện tình cảm tuổi mới lớn,tuyển chọn những câu truyện teen hay  nhất, truyện ngắn tình yêu cảm động.


5/166

Duck hunt